"...Chính nghĩa của những hành động « nghĩa hiệp » không phải lúc nào cũng đơn sơ dễ nhận diện. Những mưu đồ và những tham vọng đã được khéo léo đội lốt chính nghĩa! Những mãnh lực của những mảng quyền lực quốc gia bản địa cũng đã xâm lấn vào đơì sống chúng ta, lôi kéo và xử dụng chúng ta cho mục tiêu quyền lợi của một số cá nhân. Chúng ta bắn giết nhau! Hả hê vì đó là « thành quả một nỗ lực chống cộng »!..."
Tin liên quan |
Qua cuộc tranh thắng đang diễn ra quyết liệt trong hai tuần vừa qua khắp các diễn đàn truyền thông Việt ngữ hải ngoại. Có lẽ đã đến lúc phải đặt một câu hỏi nghiêm khắc rằng chúng ta đã lớn chưa, sau 40 năm lang bạt kỳ hồ ? Chúng ta thật sự có phải là người tuổi đời đã chồng chất thêm 40 năm … sau cái ngày đau đớn mất nước Việt Nam Cộng Hòa ? Chúng ta có cảm thấy rằng mình thật sự đã mất nước, hay chúng ta chỉ mượn cái chuyện mất nước để nắm lấy cơ hội xây dựng cho mình một cuộc đời mới với nhà cao cửa rộng con cái thành danh, hưởng thụ thành quả tự do mật ngọt mà hàng mấy trăm năm người dân bản xứ đã dầy công vắt máu vắt trí tuệ và mồ hôi xây dựng ?
Tự do, đăc biệt là tự do ngôn luận, đã mấy người trong chúng ta khi lập cập run rẩy bước lên đất liền từ biển cả, hiểu được trọn vẹn bốn chữ vĩ đại ấy. Tự do ngôn luận! Điều mà hàng ngàn triệu con người hôm nay ở Á châu không thể hiểu nó vuông tròn hay chéo cạnh ra sao! Điều mà ngươì dân khốn khổ cùng chung lịch sử với chúng ta đang bị ngọng líu ngọng lo khi phát âm, vì nó đã được tận lực dẫn dắt và vo tròn một cách bán khai mọi rợ bởi lũ người vô văn hoá phi nhân bản đang ngồi ngai quyền bính suốt 50, 60 năm nay!
Tự do ngôn luận, ngay như từ khi còn một nửa đất nước tương đối gọi là tự do, chúng ta cũng mới chỉ là bập bẹ những bài học đầu đời, so với sức mạnh của đệ tứ quyền phương tây. Chính tự do ngôn luận đã đánh sập Việt Nam Cộng Hòa. Đánh sập vì CHÚNG TA ĐÃ CHẢ HIỂU GÌ Về SỨC MẠNH KHỔNG LỒ ẤY! Thế trận truyền thông đệ tứ quyền đã hoàn toàn bị bỏ ngỏ bởi những con người Việt Nam Cộng Hòa đầy kiêu hãnh và tự phụ trong cuộc chiến tranh mang những yếu tố ủy nhiệm của các đại cường!
Cách đây ba mươi năm, khi chúng ta đứng trước toà nhà lộng kính khổng lồ có tên là tự do, tâm tư của chúng ta hoàn toàn là tâm tư của những con người chứa đầy uất hận. Nỗi uất hận ấy không khuyến khích chúng ta hòa nhập trọn vẹn vào quan niệm sống của nơi tiếp nhận chúng ta. Chúng ta khao khát một sự phục thù! Chúng ta bất cần những «ràng buộc pháp lý loè loẹt » của nền văn hóa văn minh dân chủ. Ta vẫn quay cuồng trong những ghetto ốc đảo của chúng ta. Ta hành xử với nhau như một dạng « giang hồ Chợ lớn » và gần như cả cái ghetto âm trầm ấy đều chia chung một cảm giác đồng điệu,đồng thuận với những hành vi man khai của tập thể mình.
Chính nghĩa của những hành động « nghĩa hiệp » không phải lúc nào cũng đơn sơ dễ nhận diện. Những mưu đồ và những tham vọng đã được khéo léo đội lốt chính nghĩa! Những mãnh lực của những mảng quyền lực quốc gia bản địa cũng đã xâm lấn vào đơì sống chúng ta, lôi kéo và xử dụng chúng ta cho mục tiêu quyền lợi của một số cá nhân. Chúng ta bắn giết nhau! Hả hê vì đó là « thành quả một nỗ lực chống cộng »!
Dưới mắt những người Tây phương sinh hoạt và đấu tranh trong môi trường đệ tứ quyền, chúng ta hiện nguyên hình là một tập hợp di dân man mọi! Chúng ta vui sướng hãnh diện không khi họ nhìn ta như thế ? Hay là chúng ta sẽ quật ngược lại câu hỏi « Bọn chúng lấy tư cách gì để phán xét hay khinh bỉ chúng ta …! ».
Thật là vô phúc cho cuộc tranh đấu nhằm quang phục đất nước, nếu những người dẫn dắt công cuộc ấy lại có thể phun ra những câu bật ngược tương tự như vậy. Bởi bản chất những con người cố chấp như thế, đều chung sự đồng dạng với đám cường quyền đang nắm chặt quyền lực ở Việt nam. 40 năm đã trôi qua, chúng ta gần như dậm chân tại chỗ về khát vọng quần hội. Chúng ta có một mảng niềm tin rất khiêm tốn, và mỗi nhóm đảng cố xé ra, giật về cho mình được một miếng con con! 40 năm, bao bài học ngã đổ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng một sự sám hối. Chưa ai thấy một hành động tự trọng nhận lỗi được thể hiện, đối với những người đã hiến dâng tuổi thanh xuân và bị chết thảm vô ích bởi những sự điều hành ngớ ngẩn hoăc những định kiến mê cuồng của lớp người trách nhiệm! Những người bị sát hại vì đã chọn thái độ đối lập vơí chúng ta, chúng ta tiếp tục hèn hạ lấp liếm bằng những chiêu trò nhân danh ma mãnh!
Thật là trẻ con!
Quan điểm sống, văn hoá sống, thay vì phải tương thích và trưởng thành sau 40 năm sống nơi xứ người văn minh nhân bản, thì ngược lại, chúng ta vẫn loay hoay những trò mèo con dấu cứt. Vụng về ngu dốt trước sức mạnh của truyền thông đã mở toang. Đã đến lúc cần phải đặt câu hỏi rằng ta sẽ đem được những gì về cho sinh hoạt chính trị tại Việt nam, sau khi chế độ đỏ phải biến hình ? Vốn liếng của chúng ta nếu chỉ loanh quanh những điều gỉa hình u tối, thì phải nhận ngay ra rằng, chúng ta chỉ thuộc hàng em út của bọn cường quyền đỏ.
Phải thấy là chúng ta cần trưởng thành và phải trưởng thành. Một trong những điều cơ bản cho sự trưởng thành là SỰ CHÂN THÀNH SÁM HỐI NHÌN NHẬN NHỮNG SAI LẦM.Với đồng bào ta, vớí anh em ta và với ngay cả chính mình.
Hãy tỉnh táo trước khi sức mạnh đệ tứ quyền trở thành nhát búa nện phũ phàng trên tòa án đại hình.
Hãy tỉnh táo để còn vun góp thêm được đôi chút danh dự khi về với tổ quốc thân yêu.
Phạm Văn Thành
Paris 20.11.1
Theo FB Phạm Văn Thành
0 Comments:
Post a Comment