Như thường lệ, sau khi Thiền Sư nhận môn sinh, khoảng một tuần trở ra thì Thiền Sư dành một buổi tham vấn môn sinh rồi sau đó mới đưa ra quyết định tiếp nhận hay từ chối.
Trong khoảng một tuần đó thày trò chỉ giao tiếp với nhau bằng những câu nói ngắn gọn:
- Bẩm thày con đi cuốc vườn.
- Con mời thày dùng cơm…
- Con lên hương đăng đi .
- Khi tụng kinh không được uống nước giữa buổi…
Hôm nay sau bữa điểm tâm sáng, hai thày trò dùng xong chén trà đầu tiên. Thiền Sư cất giọng:
- Mọi việc vặt khoan hãy làm, bây giờ thày muốn tham vấn con mấy điều.
Môn sinh chờ đợi, Thiền Sư nhắp xong chén nước nữa.
Thiền Sư đặt câu hỏi:
Con nghĩ thế nào mà xin theo học môn thiền?
Môn sinh lễ phép :
Thưa thày, con thấy môn thiền ví như là môn thể thao cho trí tuệ.
Thiền Sư nói tiếp : -Con dẫn giải cụ thể thày nghe.
Thưa thày con thấy những người đã học môn thiền đều có một tác phong đường hoàng, tự tin, ứng xử nhã nhặn nên rất có cảm tình với người xung quanh.
Thiền Sư mỉm cười khích lệ môn sinh:
Những điều con nói là đúng, đó là những hiện tượng cụ thể, nhưng về sâu xa họ hướng tới cái gì?
Môn sinh ít tuổi, chưa biết trả lời thế nào. Thiền Sư không muốn kéo dài sự lúng túng của trò, một câu hỏi đặt ra theo mạch tư duy, mang tính gợi mở, Thiền Sư đã dạy nhiều trò nhưng chưa trò nào trả lời được. Tiện thể Thiền Sư định rõ khái niệm về môn thiền, cũng là bài học đầu tiên.
Thiền Sư chậm giãi:
Thiền là môn phái trong đạo Phật gọi là Thiền tông để phân biệt với Mật tông và các môn phái khác. Công năng của môn thiền giúp người tu tập dần dần từ bỏ được tính Tham, Sân, Si rồi thay thế vào là Chân, Thiện, Mĩ . Trong quá trình tu tập và cuộc sống thường ngày có những đặc điểm như con đã nói ở trên. Đúng như vậy ! Cao siêu hơn khi có tuổi, họ hướng tới Niết bàn . Con có thấy trong đám hiếu người ta thường dùng những bức trướng có dòng chữ “Tây phương cực lạc” không? Đó, con người ai rồi cũng chết, người ta tu thiền tránh làm điều ác để không phải sang kiếp nữa mà sẽ vĩnh viễn ngụ ở cõi Tây phương cực lạc tức là Niết bàn. Con nghe đây, Niết bàn là không còn điều gì khổ ách, không có mưu mô lừa dối, không có tranh giành, làm hay chơi tuỳ ý…
Dạ thưa thày, con hiểu rồi!
Thiền Sư cười mừng , đã gặp người môn sinh lanh lợi.
- Dạ thưa thày, con hiểu Tây phương cực lạc giống như là Chủ nghĩa Xã hội ngoài đời!...
_ ? ? ?
© Hoàng Đức Doanh 75 tuổi
---------------------------
Nhân dân ơi, ai cũng nói vì dân sao Người vẫn khổ ?
Không chỉ nói vì dân mà còn quí Nhân dân xem như là trên hết. Cho nên thi nhau dùng Nhân dân làm tấm áo che mình. Đẹp đẽ như hai chữ Hành chính, lại rõ ràng bổn phận nhưng vì có người thêm chữ Hành là Chính vậy nên cũng bỏ luôn thay vào hai chữ Nhân dân cho oách.
Thành thử có cái áo khoác Nhân dân là có nhiều bổng lộc mà Nhân dân thì lại dễ tính, ngại gì mà không tận dụng?
Trên đất nước này biết bao dân oan cơm nắm, muối vừng chầu trực những nơi có danh hiệu Nhân dân để mà kiện cáo. Họ nhận được sự giúp đỡ, che chở của đủ loại Nhân dân đến khi không còn gì để mất! (?)
Không may cho vụ Văn giang (Hưng yên), Vụ bản (Nam định) xảy ra sau vụ Tiên lãng (Hải phòng) nên bị thiếu vắng một Nhân dân có tên là quân đội
Nạn nhân của các vụ cướp, giết, hiếp đều là Nhân dân !
Mỗi ngày bình quân 30 người tham gia giao thông tức tưởi lìa đời cũng hầu hết là Nhân dân !
Vinashin, Vinalines đổ hàng núi tiền xuống biển cũng là tiền của Nhân dân.
Bao nhiêu người hưởng lương nhà nước là bấy nhiêu trên lưng Nhân dân.
Rồi còn những thứ du lịch nước ngoài, Ôtô đắt tiền, sự kiện hoành tráng, bao nhiêu thứ nhất, muốn nhất v.v cũng đều là Nhân dân gánh vác.
Nỗi khổ của dân kể sao cho xiết, chỉ đơn cử trường hợp ông Nông Đức Mạnh
mới gia nhập Nhân dân chưa đầy một năm mà bao nhiêu nông nỗi xảy ra.
Nguyên do là cái thời ông giữ chức vụ chót vót, lúc nào cũng luôn là công bộc của dân thế mà Trời chẳng thương cho, lại rước người vợ yêu quí Lý thị Bang đi sớm để lại mình ông thân đơn, bóng chiếc trên đời!
Sau khi trở thành Nhân dân còn cần gì phải gương mẫu nữa. Pháp luật đâu có cấm người độc thân lấy vợ, lấy chồng. Những tưởng có người nâng khăn, sửa túi cuộc đời đỡ lân đận lúc tuổi già, nào ngờ ông lại càng khổ! Hỡi những người từng khổ, hãy chia sẻ nỗi khổ với công dân Nông Đức Mạnh!
Nghĩ mà thương cho ông quá.Vợ ông quá cố, ông lấy vợ lại thì có làm sao? Giấy tờ báo tử, cùng với bản án ly hôn là quá rõ ràng ấy thế mà con gái ông vẫn bảo là tình hờ, lừa đảo. Bản án ly hôn của vợ ông với người chồng cũ có con dấu đỏ đàng hoàng, toà án làm nhanh, làm gấp là do chất bôi trơn quá tốt, và cũng có thể quan Toà thông cảm tình yêu của hai người như nắng hạn chờ mưa rào thì có làm sao?
Cũng chỉ tại Nông thị Bích Liên viết đơn tố cáo việc thành hôn của công dân Nông Đức Mạnh có sự khuất tất, thử hỏi còn có nỗi khổ nào bằng?
Bao nhiêu giấy bút kể cho vừa, nhân dân ở đâu chưa rõ, Nhân dân Việt nam thì còn phải chịu đựng dài dài đến khi nào Nhân dân không còn bị lợi dụng, hoạ may bớt khổ, âu cũng là vận nước thế thôi !(?)
© Hoàng Đức Doanh
---------------------------
ý thức của người Việt đã từng ngang tầm Âu, Mỹ
Hàng ngày đọc báo mạng bắt gặp nhiều câu nói rất hay. Câu nói của Martin Lu ther King lãnh tụ người da đen (Mỹ) như ghim vào tâm trí tôi. Câu nói được dịch sang tiếng Việt : “Bi kịch lớn nhất không phải là hành vi tàn ác của kẻ xấu xa, mà đó chính là sự im lặng của những người tử tế ”.
Đây là sự chắt lọc quá trình hàng hơn thế kỷ của cuộc đấu tranh thuộc về hệ ý thức có thể nói là gian khổ, quyết liệt, lâu dài nhất của nhân loại.
Tôi cũng đã đọc tác phẩm văn học “ Đừng để ngày ấy lụi tàn” của tác giả người Anh. Câu chuyện xảy ra trong một gia đình có người cha da trắng, người mẹ da đen ở nước Nam phi. Ông đã dẫn dắt câu chuyện rất bi thương để đi đến nhận định rằng: Tệ phân biệt chủng tộc nó sinh ra từ khi trứng của người mẹ gặp tinh trùng người cha. Đứa trẻ là da trắng hoặc da đen là nó đã có sẵn sự phân biệt trong ý thức nó rồi.
Thế mà ngày nay xem những vận động viên thể thao, khán giả ngưỡng mộ, yêu thích không phụ thuộc vào màu da mà là tài nghệ, đạo đức luật chơi quyết định cho sự yêu ghét.
Vậy là nhận định của nhà văn không còn đúng với thời đại bây giờ.
Cứ miên man tôi lại tìm được câu nói của một ông quan Việt nam có sự trùng ý và trùng cả thời gian tức là cách nay hơn một thế kỷ. Ông quan Nguyễn Trường Tộ nói rằng: Biết mà không nói là bất nhân, nói mà không nói hết là bất nghĩa” . Hai câu nói của hai người cách nhau nửa vòng trái đất đều đề cao lời nói (không đề cao bạo lực) ngôn luận sẽ điều chỉnh cuộc sống, tự do ngôn luận nó quyết định đến nhiều vấn đề hệ trọng của mỗi quốc gia nằm trong nền văn minh nhân loại vẫn đang tiến bước từng ngày.
Nếu người da đen dùng bạo lực chống lại người da trắng để đòi quyền bình đẳng chắc chắn không thể thành công. Số người hèn hạ là không đáng kể, chỉ khi nào những người tử tế (vì là đa số) lên tiếng, đồng loạt lên tiếng thì lúc đó thay đổi được tệ phân biệt chủng tộc.
Những người dân oan hiện nay đang mất đất, mất tài sản, cứ mặc họ đấu tranh khiếu nại, biểu tình kể cả dùng gậy gộc, xẻng cuốc, nổ súng tự chế, khoả thân ôm giữ tài sản… tất tần tật đều bị thua cuộc!
Một hiện tượng bất ngờ, 400 hộ tiểu thương ở chợ Bỉm sơn Thanh hoá cũng sử dụng những cách nêu trên (không có cách nào mới) mà họ lại thắng.
Tại sao họ thắng? Câu nói của Martin Luther King và Nguyễn Trường Tộ một lần nữa được chứng minh. Những người tử tế đã lên tiếng, họ không muốn là kẻ bất nhân nên nhân dân được trở về cuộc sống bình thường.
Điều này xảy ra duy nhất ở Thanh hoá mà nhiều người ca ngợi là một trận thua đẹp. Thế đấy biết thua dân hay là cân nhắc điều gì xảy ra nếu 400 hộ dân thất nghiệp, những người tử tế đã không im lặng, không muốm làm kẻ bât nhân.
Còn những nơi khác trên đất nước Việt nam thì họ muốn thế!
Xét riêng hai câu nói, ý thức của người Việt nam đâu có thua kém người Âu, Mỹ. Nhưng đến bây giờ thì cách nhau xa quá! Có lẽ một bên thì tiến lên, con một bên thì lùi lại kể từ lúc ngang tầm!...
© Hoàng Đức Doanh
---------------------------
Có thật sự là mới ?
Tôi không phải là đảng viên cộng sản nên nhiều việc của đảng tôi rất thờ ơ. Mặc dù Đài, Báo nói nhiều, nói suốt nhưng với tôi thì như vịt nghe sấm, chẳng nhớ điều gì. Nhiều khi nghe nói đổi mới tôi cũng có chú ý, song nghe một lúc hiểu được vấn đề thi thấy vẫn y chang ngày trước, có mới chăng là mới cái ngày viết lại.
Đầu tháng 5/2012 nghe nghị quyết trung ương 5 có nói đến sửa Hiến pháp, bàn về chủ sở hữu đất đai nhưng rồi cũng thấy nó nhàn nhạt như bao lần trước. Nhưng không, có vấn đề mới. Mới thật trăm phần trăm!
Nghị quyết 5 đã gãi đúng chỗ ngứa của tôi nên tôi nhớ, vì tôi có thâm niên chống tham nhũng đang mong mỏi từng ngày, điều mà quan trọng tới mức Thủ tướng phải hứa trước Quốc hội: “Không đẩy lùi được tham nhũng tôi sẽ từ chức”
Thủ tướng không từ chức thì phải quyết định Thủ tướng thôi giữ chức Trưởng ban chỉ đạo phòng, chống tham nhũng trung ương. Việc này chuyển sang Tổng bí thư, các Ban phòng chống tham nhũng cấp tỉnh và huyện sẽ giải thể, cơ cấu lại ngành Nôi chính. Xét riêng về mặt nhân sự đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền thuế của nhân dân. Việc hoạt động dưới quyền Tổng bí thư hiệu quả ra sao, xem hồi sau sẽ rõ. Thế là có mới đấy chứ!
Cách xử lý vụ Vinashin khác hẳn vụ PMU18 theo hướng minh bạch, công khai tài chính, đúng người đúng tội . Tiếp theo là vụ Vinalies, đến lúc này thì toé toè loe ra bao nhiêu chuyện…
Cũng chớ vội mừng vì đất nước chúng ta hay có phong trào. Trước đây đã từng đổi mới, nào là cởi trói cho văn nghệ nhưng rồi lại phải động viên, hãy tự cứu mình trước khi trời cứu, nào là xoá bỏ chế độ quan liêu bao cấp, xây dựng nền kinh tế thị trường nhưng…khốn khổ lại nhưng…định hướng xã hội chủ nghĩa!
Vậy là chuyển đổi nhân sự về phòng chống tham nhũng rõ ràng là đổi mới. Điều cốt lõi dẫn đến kết quả là ông Trưởng ban có được độc lập theo pháp luật hay là còn phụ thuộc cái gì? Rồi Pháp luật có tôn trọng Hiến pháp hay không? Rồi Hiến pháp có thể hiện đúng nguyện vọng của nhân dân hay không? Bằng cách nào thể hiện nguyện vọng của nhân dân vào Hiến pháp?...
Việt nam còn xếp thứ 182/197 về nhân quyền, về tự do ngôn luận thì chăc là còn lâu mới hạ nhiệt căn bệnh tham nhũng. Nhưng giảm bớt quyền lực trong tay Thủ tướng ấy là mừng, bởi vì hơn một khoá Thủ tướng chỉ đạo thế nào mà quốc nạn tham nhũng mỗi ngày mỗi tăng. Nay sang tay Tổng bí thư may ra có khác. Thế là mới đấy chứ, ít ra cũng là mới bước đầu !
© Hoàng Đức Doanh
---------------------------
Kế ly gián
Trong chiến tranh thế giới 2 loài người không những chỉ biết lượng bom, đạn, xe tăng, máy bay… khổng lồ, số người chết khổng lồ mà còn biết nhiều thứ góp mặt chiến tranh như là hoạt động tình báo chẳng hạn. cơ quan Jiéctabô-- SS
Bởi vì Đức quốc xẵ thua trận nên không còn người kể lại các chiêu thức của bọn SS. Nhưng những gì mà Liên xô thiệt hại thì đấy chính là sự thành công của Đức quốc xã do cơ quan SS tiến hành. Sau chiến tranh và nhất là khi người ta phê phán Stalin thì mới thấy sự tổn thất của Liên xô mà do kế ly gián của Đức quốc xã là rất lớn. Số lượng cấp tướng bị thủ tiêu hoặc có án tử hình là hàng trăm, cấp soái là vài chục, còn bị tù đày, giam hãm ở vùng Xi bê ri giá lạnh thì là vô kể.
Đến thời chiến tranh lạnh là lúc các quốc gia rút ra bài học cho nên thi nhau tuyển dụng, đào tạo con cháu, lớp hậu duệ của những ông tổ SS để tiếp tục sứ mạng dùng kế ly gián tấn công đối phương.
Vừa qua cô Bùi thị Minh Hằng bị nhốt vào trại giáo dưỡng Thanh hà cũng được hưởng mùi vị của kế ly gián. Cô Hằng ngay thẳng lại có tính cương quyết nên các bài bản thông thường không thuyết phục được cô nên hậu duệ SS giở chiêu thức ly gián kế mới mong hạ gục cô.
Để triển khai kế ly gián thường là chúng xăm soi vào đời tư của đối tượng.
Có người đã ví cho dễ hiểu là chúng đánh hơi ở những xó xỉnh của nhà người ta như là bếp núc, công trình phụ. Sau khi chúng đã lựa chọn được cái mùi đặc trưng nào đó theo cảm nhận có lợi cho chúng rồi sử dụng những công cụ đắc lực tung cái mùi ấy ra làm cho công chúng phải bịt mũi, tăng cường sự căm ghét lên đối tượng. Vụ cô Hằng có đài truyền hình Hà nội giúp sức. Có khán giả nhận xét rằng: thật là thâm độc, thật là trâng tráo, dùng cả một cỗ máy truyền thông khổng lồ để tham gia vào một việc hèn hạ. trong xó xỉnh của mỗi gia đình, nhà nào không có mùi xú uế chỉ khác nhau là ít hay nhiều, sao cứ rúc đầu vào đấy mà soi mói?
Sự tình là mẹ kể tội con, em nói xấu chị, nói vào đúng cái lúc cô Hằng đang khốn khổ trong trại, những kể lể đó chẳng biết có bao nhiêu phần trăm sư thật. Không hiểu kỹ năng của bọn hậu duệ SS này nó tài nghệ đến đâu mà mẹ và em cô Hằng sắm đúng vai diễn của một vở kịch có lớp, có hồi.
Nhưng chúng không ngờ cô Hằng lại phán đoán được nên những người này lên trại Thanh hà thăm cô mà Hằng không tiếp.Cô Hằng nổi tiếng về tinh thần yêu nước trong các cuộc biểu tình chống Trung quốc xâm chiếm Hoàng sa
Nay lại càng nổi tiếng lên án, vạch mặt bọn hèn với giặc, ác với dân biểu hiện ở cái tâm nô lệ, làm cho kế ly gián thành một trò hề. Cuối cùng chúng đã thất bại,
Phải thả cô Hằng ra trại trước 19 tháng, nay cô Hằng đang kiện Đài T.H.H.N.
Giam giữ có 5 tháng mà cô Hằng sụt 14 kí, trên mình nhiều vết thương, một vết dao rạch dài trên 10 cm nằm trên tay trái mà cô mang về tận Vũng tàu
Hiện nay số dân oan tăng lên mỗi ngày, sự dùm bọc, đoàn kết của từng nhóm người càng khăng khít thì kế ly gián của bọn hậu duệ SS càng thâm độc. Mong mọi người hãy cảnh giác, giúp nhau phát hiện âm mưu ly gián để giữ vững quyết tâm đòi lại tài sản, đòi công lý cho mình.
© Hoàng Đức Doanh
---------------------------
Phiếu bình chọn
Kính gửi: Trang báo điện tử Guk Gồ Chấm Tiên Lãng
Người bình chọn: Hoàng Đức Doanh 75 tuổi
Địa chỉ: Tổ 7 phường Hai bà Trưng thành phố Phủ lý tỉnh Hà nam.
Những thông tin cá nhân: Số Cm ND………Số điện thoại………….
Số Đăng ký xe máy…….Truy cập tại hồ sơ AN quốc gia
Hưởng ứng đợt phát động lấy ý kiến, chữ ký bình chọn TOPTEN cho việc Tổng kết đợt thi đua: Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh do Quí Báo phát động.
Tôi đề cử 2 người :
1- Ông Nông Đức Mạnh
2- Ông Tô Huy Rứa
Thành tích của hai ông xin quí Báo truy cập trang điện tử Đ. C. S.
Vừa qua thông tin ảo trên mạng Internet có đăng tải việc ông Mạnh lấy vợ lẽ rồi thì có cả đơn của một người mang danh Nông thị Bích Liên, điều này tôi chưa tin là có thật. Theo tôi đây thuộc trách nhiệm của CAM, nhưng không sao.
Giả thiết là có thật tôi xin hiến kế cách khắc phục.
Theo tôi thì quí Báo nên đưa ra một phương châm, phổ biến rộng rãi, quán triệt ban Giám khảo. Phương châm đó là: “Nghe ứng viên nói, chứ không xem ứng viên làm”. Chúng ta kiên quyết loại trừ câu nói của tổng thống Thiệu rất phản động ra khỏi cuộc chơi của chúng ta vì nó trái nghĩa với những gì chúng ta đang thực hiện. Có như vậy thì các thông tin vớ vẩn trên mạng không làm ảnh hưởng đến thành tích của các ứng viên.
Nếu quí Báo tiếp thu thì ban Giám khảo sẽ rất dễ đưa ra ý kiến bình xét công tâm vì lúc đó chỉ cần truy cập trang điên tử Đ. C. S. là xong mà lại chính xác.
Kính mong cuộc bình chọn thành công tốt đẹp
Ngày 1/ 6/ 2012
Hoàng Đức Doanh
Nạn đinh tặc
Không rõ trên thế giới có bao nhiêu nước giống Việt nam về tình trạng giao thông. Có một thời những kẻ vô lương đóng đinh xuống mặt đường để bẫy Ôtô xe máy chỉ mong kiếm mấy đồng tiền vá xăm. Cũng chỉ vì miếng ăn mà chúng cam tâm làm cái việc lợi một hại mười. Lúc bấy giờ báo giới lên án gọi chúng là Đinh tặc, coi chúng như giặc. Cũng may mà được báo chí lên tiếng, công an vào cuộc đã hạn chế những hoạt động của bọn giặc này nên lâu nay không thấy chúng xuất hiện.
Hiện nay cũng lĩnh vực Giao thông Vận tải lại xuất hiện một loại giặc mới. Cách thức phá hoại thật nham hiểm, hiệu quả phá hoại thuộc hạng khủng chưa từng. Người đó là Đinh La Thăng, đương chức bộ trưởng bộ Giao thông Vận tải.
Lúc mới nhậm chức như diều gặp gió, nói năng, điệu bộ trước báo giới cứ như nghệ sỹ khiến nhiều người coi đây là hiện tượng lạ, có thể đại diện cho giàn bộ trưởng mới vừa trẻ, vừa năng động, dám nghĩ dám làm. Thời gian trôi đi rồi nhiều sự kiện xuất hiện, ông ta trên vũ đài chính trị với đủ loại đèn pha công luận và đến nay chân tướng đã rõ ràng. Chấm dứt một thời kỳ loè bịp, một thời kỳ thăng tiến bằng chiêu thức khua môi, múa mép.
Cái kim dấu trong bọc đã đến lúc lòi ra. Mới hơn một năm mà Đinh La Thăng lộ nguyên hình sớm thế, té ra chỉ là một anh cán bộ đoàn, sở trường là múa mép, khua môi cũng tiến từng nấc thang chính trị với tốc độ khá nhanh. Với cương vị nào ông ta cũng trổ tài bằng cách tích góp một món nợ khổng lồ rồi ông ta lại tiến lên chiếm cái ghế cao hơn để cho báo chí tha hồ tác nghiệp trong màn bí hiểm. Đinh La Thăng đang nằm trên thớt công luận, nhưng chắc rồi cũng chẳng có vấn đề gì, vẫn là chuyện ném đá ao bèo như bao vụ khác, còn phải sửa luật đã thì mới động đến lông chân ông được. Hiện tượng này là lúc phát lộ Đinh tặc, thực tình nó có từ lâu, nó là con đẻ của giả dối, từ cái thời “Hãy nghe tôi nói, cấm chỉ xem tôi làm”. Dân Việt nam đã chịu đựng nạn Đinh tặc từ khuya?
Nghề nhà báo thường lạm dụng ngữ nghĩa. Cụm từ Đinh tặc dành cho Đinh bộ trưởng sẽ đúng hơn. Thế đấy ngôn từ, chữ nghĩa tuy nhiều song không phải vô tận, đố các vị tìm được cụm từ nào đúng hơn cụm Đinh tặc dành cho Đinh bộ trưởng. Xét về tính chất phá hoại, khổ dân, hại nước gấp hàng triệu, hàng tỷ mấy kẻ rải đinh, có thế mới đúng tính từ “tặc” (giặc) đứng sau danh từ “Đinh” để biểu thị sự khinh miệt tột cùng, đây cũng là cách ứng xử công bằng của thời đại,
khi mà các hình thức trị tội chưa được thực thi. Đến bao giờ người dân Việt nam thoát nạn ??? Còn khuya !!!
Sửa nói tục khó như chống tham nhũng
Một anh nhà báo được phân công về xã vùng xa công tác, phương tiện đi lại là chiếc xe máy. Sau đoạn đường dài ước chừng đã tới địa phận xã, anh có dừng xe hỏi thăm mấy lần, rồi anh cũng tới nhà ông chủ tịch .
- Chào bác, gớm đường vào nhà bác vòng vèo quá.
- Chào anh, thế nhà báo có phải hỏi thăm nhiều không?
Anh phóng viên tìm chỗ dựng xe, lấy cặp ở bụng xe rồi vào nhà
- Mời nhà báo vào đây, uống chén nước đã … Mệt hả?
Cũng bình thường bác ạ, bọn em đi nhiều quen rồi. Đặt chén xuống anh kể:
Rời khỏi quốc lộ, em đi thêm khoảng hai cây số gặp cái quán nước, thấy một thanh niên áo quần khá bảnh bao, em lên tiếng hỏi thăm vào nhà ông chủ tịch
Anh ta vẫn lúi húi vào chiếc xe máy, tuôn ra một câu: đéo biết.
- Thế mà vào được đến đây?
- Theo điện thoại bác hướng dẫn, em rẽ vào làng có cây đa to. Em nhận thấy đúng là làng bác đây rồi , đến dưới gốc đa có mấy người phụ nữ hóng mát, em hỏi thăm thì được một người trung tuổi hướng dẫn: anh đi đến ngã ba thì rẽ trái, rồi đến ngã tư thì rẽ phải, đến cái nhà văn hoá thì anh rẽ trái… Chị ta nói nhanh nên em hỏi lại: rẽ trái, rẽ phải…Đột nhiên có người nói xéo sang:
- Hỏi cái địt gì mà hỏi lắm thế.
Người đang hướng dẫn cho em cắt ngang:
--Việc của mày đéo đâu mà mày chõ mõm vào.
Anh nhà báo nhận xét:
- Gớm dân quê bác nói tục quá.
Chủ tịch xã thanh minh :
- Giáo dục rồi, nói mãi mà họ đéo nghe!
Anh nhà báo quả quyết :
- Sửa nói tục cũng khó như cuộc chiến chống tham nhũng, bác nhỉ? (!)
© Hoàng Đức Doanh
---------------------------
Chuyện ở phồng tiếp dân tỉnh
Trong phòng tiếp dân của một tỉnh nọ, đa số là phụ nữ, già có, trẻ có. Một cụ già nghe đâu ở xã Hưng công cách tỉnh hơn 20 cây số nhưng chẳng có buổi tiếp dân nào vắng mặt.
Cụ là người mất gần 100 m đất để làm giao thông nông thôn. Các hộ khác được đền bù còn riêng cụ thì bỏ quên vì cụ không có con cháu. Đến lúc biết, cụ khiếu nại thì ông chủ tịch xã đã chết vì đột tử, sự việc đã lâu nên cán bộ nhận đơn cứ loại trừ cụ ra, mỗi lần như thế là một lần phòng chờ mất trật tự.
Qua đi, lặp lại nhiều lần, sự bức xúc cứ tăng lên. Lúc đầu thì nói to kể lể sau đến cao trào thì cụ văng ra đủ thứ . Thấy vậy bảo vệ phải cưỡng chế cụ ra ngoài khu vực cơ quan. Buộc phải ra đứng ngoài hàng rào song sắt thì coi như cụ được tự do chửi nhau tay đôi, nhưng không ai tiếp.
Lúc đó ở trong phòng chờ bà con rì rầm bình phẩm, bàn tán xôn xao. Có một người phụ nữ còn trẻ, chắc là đi theo đoàn khiếu nại nào để cho đông, nói câu khá dõng dạc:
- Cứ nấy cái nồn ra mà nạng nách nuật !
Mấy chục con người cười ồ, nhìn nhau rồi nhìn ra bà cụ vẫn đang xăm xỉa qua hàng rào trút căm thù lên đối tượng vô hình.
© Hoàng Đức Doanh
--------------------------------
Bài viết do tác giả gửi, VANGANH.INFO biên tập và minh họa...
0 Comments:
Post a Comment